VN88 VN88

Đọc full truyện 18+ thung lũng tình yêu không tên quá dâm và phê

Một phút căng thẳng trôi qua. Sơn đẩy tập tiền lại cho vợ chồng Bảy. Anh nói bằng giọng đầy đắn đo:
– Thôi được… Anh chị cất chỗ tiền nay đi… Tôi giúp anh chị không phải vì tiền mà vì ba đứa nhỏ…
Những lời nói đó chưa dứt, có thể thấy trên mặt hai vợ chồng Bảy cùng nở bung lên một nụ cười sung sướng. Không kìm được mình, Bảy quì hẳn xuống chắp tay lại và nói bằng giọng lắp bắp :
– Trời ơi! Một tấm lòng vàng!… Chú Sơn vợ chồng tôi sẽ không bao giờ quên được cái ơn cứu mạng này!…
Cảnh hồi tưởng chấm dứt. Cũng vẫn là khuôn mặt của Bảy. Nhưng không còn sự hàm ơn đến thành kính nữa. Thay vào đó là một nụ cười gượng gạo :
– Chú về lâu chưa?
– Mới hôm qua thôi. – Sơn đi ngay vào cái điều anh quan tâm – Giờ tính sao đây anh Bảy?
Bảy lảng tránh ánh mắt của Sơn. Anh ta đứng lên, đi lại mở tủ và lấy ra một xấp tiền, để xuống trước mặt Sơn :
– Chú cầm chỗ này xài đở… tôi chỉ có thể giúp chú chừng ấy thôi!
Sơn hỏi mà không nhìn vào xấp bạc trước mặt :
– Anh có thể lo cho tôi một nơi làm việc được không?
Bảy gãi gáy :
– Khó lắm!… Bây giờ người ta đang giảm biên chế…

Anh hỏi giọng rung lên :
– Nghĩa là tôi không còn hy vọng?
– Biết làm sao được?- Bảy nói và dang hai tay ra với vẽ thành thật giã tạo – Tình hành đã có những thay đổi…
– Vậy tôi phải làm gì bây giờ?
Hắn cố nói bằng giọng chân tình :
– Theo tôi, tốt nhất là chú đi một nơi nào đó thiệt xa. Ý tôi là chú đi đến nơi nào không ai biết quá khứ của chú và làm lại từ đầu…

Đôi mắt Sơn long lên. Hình như phải cố gắng lắm anh mới không tát vào cái mồm đang leo lẻo của Bảy. Bảy nhận ra điều đó, vội vã xua tay :
– Chú Sơn, bình tỉnh lại đi!… Tôi rất biết ơn chú, và trước sau chỉ mong điều tốt lành cho chú!
Không còn nén được Sơn đứng bật dậy. Tưởng anh đánh Bảy vội vã co người trên ghế, hai tay ôm đầu. Nhưng Sơn thảng nhiên đưa tay vơ lấy tập bạc trên bàn. Anh lạnh lùng :
– Bao nhiêu đây?
Bảy như sống lại, hắn lắp bắp :
– Năm trăm ngàn. Đó là vốn liến của vợ chồng tôi. Gọi là đền ơn chú! Mong chú thông cảm!
Trong một thoáng, khuôn mặt Sơn bổng thẩn thờ. Sơn nói khe khẽ như tự nói với mình :
– Năm trăm ngàn để đổi lấy một ngàn ngày trong trại giam. Một ngàn ngày đáng lẽ anh phải gánh chịu…
Bảy hoảng hốt. Hắn ngồi mềm nhũng trên ghế vẽ mặt sợ hải tột cùng. Nhưng Sơn không có ý định động chạm đến hắn, anh nói tiếp :
– Nhưng cũng không phải là quá rẽ đâu. Bởi số tiền này phản ánh thực giá trị của các người… Đồ khốn nạn!
Nói xong Sơn thản nhiên nhét tập bạc vào túi. Đi lại góc nhà nhặc cái túi mình lên. Trước khi bước hẳn ra ngoài, anh còn nhìn Bảy bằng ánh mắt khinh bỉ khiến hắn co rúm người lại.
Khi Sơn đã ra khỏi cửa. Vợ Bảy chạy đến bên chồng, hỏi bằng giọng hồi hộp :
– Bao nhiêu?
– Năm trăm ngàn – Bảy thẫn thờ đáp.

Khuôn mặt người đàn bà bổng nhăn nhúm lại vì tiếc :
– Mình rộng tay quá!Cho nó độ hai trăm ngàn là được rồi! Cái loại người đã vào tù ra tội thì…
Câu nói chưa dứt, thì Bảy đã quay người lại, gầm lên :
– Câm mồm ngay! đồ khốn nạn!…
Sau tiếng quát điên dại ấy, không khí trong nhà bỗng lắng lại như một cái nhà mồ.

*
* *

Ra khỏi nhà Bảy, Sơn ghé vào một quán nhậu đầu tiên mà anh gặp. Anh gọi liền một lúc hai chai rượu và cứ ngồi lặng lẽ uống như kẻ khát nước. Khi uống cạn anh gọi thêm một chai nữa.
Không chú ý đến mọi người xung quanh, Sơn vẫn tiếp tục uống. Nhưng rượu không giãm được nỗi cô đơn. Ngược lại, nó pha vào nỗi cô đơn ấy một chất kích thích để khiến nó trở nên cồn cào hơn đen tối hơn ” Thế là hết!… Trời ơi thật đểu giả; thật khốn nạn! ” ý nghĩ đó cứ giày vò lòng Sơn. Anh tính tiền lảo đảo đứng lên.

Với những bước chân vô định và đôi mắt trống rỗng vô hồn, Sơn cứ đi lang thang trên hè như một kẻ mộng du. Hết ngã tư này, đến ngã tư khác, hết đường phố này đến đường phố khác… Không biết anh đi như thế được bao lâu? Khi trăng đã cao lên đỉnh đầu, anh dừng lại ở một góc công viên nhỏ và ngối xuống chiếc ghế đá dưới một góc cây bằng lăng. Anh nhắm mắt tựa vào thành ghế như một kẻ đã kiệt sức.
Bất chợt bên tai anh vong vọng giọng đàn bà. Mở mắt ra, trước mặt anh là một phụ nữ phấn son loè loẹt với cặp lông mày tỉa mảnh và cặp mắt đong đưa như mắt búp bê. Khuôn mặt ấy ghé lại sát bên cạnh Sơn, nhõng nhẻo :
– Buồn lắm phải không, anh Hai? đi không anh!
Gắng gượng dậy, anh đẩy cô gái ra :
– Đi đi đâu. Để tôi yên!
Ả xà xuống bên cạnh anh và áp bộ ngực vào vai anh, giọng nũng nịu một cách trân tráo :
– Tội nghiệp, anh Hai xỉn rồi nè!
Anh vẫn gắng sức đẩy cô ả ra xa mình nhưng khi đôi tay anh chạm vào bộ ngực mơn mỡn thì nó không tuân theo ý muốn anh nữa. Còn ả giang hồ thì ôm lấy đầu Sơn, áp vào ngực mình đôi mắt ả long lanh hơn bao giờ hết. Cuối cùng, Sơn gần như ngã vào lòng ả.

Bàn tay ả lẹ làng kéo chiếc phec ma tua xuống, móc dương vật cứng ngắc của Sơn ra ngoài. Rồi bằng hai tay ả cầm lấy nhè nhẹ vuốt lên vuốt xuống. Dương vật Sơn đã cứng càng thêm cứng. Ả cuối xuống, hé chiếc miệng đỏ chót từ từ đút trọn dương vật vào bên trong miệng và bắt đầu bú. Ả nhè nhẹ gật lên gật xuống bú, nút thật điệu nghệ.

Trong lúc đó bàn tay Sơn thọc vào trong áo của ả mà vò vò bóp bóp hai trái vú nhảo nhẹt. Được một hồi, ả trèo lên người anh. Kéo váy, vẹt mép quần lót sang một bên. Một tay giữ váy một tay cầm dương vật của Sơn rà rà qua lại, cái đầu bùi cà cà vào lông mu rào rạo làm Sơn sướng tê tê. Ả nhúc nhích mông, tay nắm dương vật Sơn tiếp tục đưa đẩy, cái đầu bùi lọt vào khe mềm ướt, Ả giang hồ nhấc mông lên rồi dập mạnh xuống. Sơn rên lên khe khẽ :” ui da! sướng quá!… “, và rồi run lên bần bật mà sướng khoái ngất ngư, cái cảm giác âm ấm ươn ướt mềm mọng nó ấp xiết nắn bóp cái củ lẳng đang vươn dài cương căng theo đà mông dập của ả gái làm tiền làm Sơn tự động hích ngược lên, đầu óc Sơn mê đi toàn thân cương cứng rang rang nóng bỏng. Sơn thở hồng hộc đắm chìm trong khoái cảm nhục dục mà đã lâu lắm rồi anh không được hưỡng. Đã ba năm rồi còn gì. Hơn một ngàn ngày rồi Sơn không biết mùi đàn bà là gì. Ả tiếp tục thục lên thục xuống.
– Á… á…. à…. ư…. ứ…… Cảm giác khoan khoái quá, dể chịu quá, sướng quá làm Sơn không ngăn được tiếng rên trong cổ họng.

Khoái cảm dâng lên gấp bội khi ả giang hồ hì hục kéo lên, hạ xuống thân thể nâng nẩng trên người Sơn… Cảm giác sướng dường như tăng cao, khi ả tăng dần tốc độ. Mỗi khi tử cung chạm vào đầu tu của dương vật là Sơn thấy sướng tột bậc. Sơn rên khe khẽ trong sung sướng ” Hư… hư…… hưmmm…. ưmmm…. ” Nghe tiếng rên của Sơn, ả tích cực sàn qua sàn lại hạ thể, âm hộ như xiết lấy dương vật, tạo một cảm giác sung sướng lạ kỳ. Sơn thấy mình như lên tận mây xanh, như đang dập dềnh trong cõi hư vô… chao ôi, sướng ngầy ngật, sướng không thể tả được. Rồi tất cả các sung sướng dương như dồn tụ nơi dương vật. Sơn rên hừ hử hất mạnh một cái. Toàn thân căng cứng rồi từ dương vật bắn ra những dòng tinh ào ạt cùng với cảm giác sướng buốt cả não…
Sơn gục xuống như chiếc lốp xì hơi, bên cạnh ả giang hồ hì hục lau chui hạ thể. Giương cặp mắt lờ đờ vì men rượu anh nhìn ả rồi anh thấy mệt, mệt rã rời gân cốt. Mắt anh đóng lại chìm vào giất ngũ mệt mõi mặc kệ ả loay hoay bên cạnh lay lay anh.

Sáng sớm hôm sau.
Sơn choàng tỉnh dậy và thấy mình nằm cuộn tròn ở một góc công viên. Bên cạnh anh hai gã lang thang đang say sưa ngũ vô tư. Sơn vội vã ngồi nhổm lên. Trong một thoáng, gương mặt ả giang hồ hiện ra và Sơn nhớ lại tất cả. Anh đưa mắt nhìn quanh. Cái túi xách không còn ở bên cạnh và dĩ nhiên số tiền trong túi anh cũng không cánh mà bay.
Những ngón tay lần mò một cách tuyệt vọng các túi rồi buông thả xuống một cách bất lực. Cũng may mà bọn chúng còn để lại cho anh bộ quần áo, nếu không biết làm thế nào anh đi lại trong thành phố- Ý nghĩ chua chát ấy làm Sơn nhếch mép một cách buồn rầu. Anh nhìn lại nơi trú ngụ bất đắc dĩ của mình rồi chậm chạp bước đi những bước nặng nề trên đường phố đông người qua lại.

Phần 2: Đi Tìm Vận May

Sơn vẫn đi lang thang trên phố bằng những bước chân vô định. Đường phố đã lên đèn. Xung quanh anh, dòng người xe vẫn tấp nập với hàng trăm loại âm thanh… Nhưng Sơn vẫn không nghe thấy gì hết. Màn sương mù thất vọng đã bao trùm lên anh và anh cứ bước đi như một kẻ mất trí.
Đúng lúc anh vừa bước lên vĩa hè thì chợt một chiếc hon-đa dừng ngay bên cạnh. Trên xe có hai người – một nam và một nữ. Người đàn ông chống xe, nhảy xuống vổ vào vai Sơn giọng hồ hởi. hắn ta kêu lên :
– Chèng đéc ơi!… Sơn hả?
Sơn giật mình quay lại. Dưới ánh sáng của bóng đèn cao áp ngay cạnh đó, anh nhận ra kẻ đang đứng trước mặt mình : Dáng người thấp béo, nước da đen cháy và cặp mắt ốc nhồi trợn trao kia đích thị là Phi. Hắn cũng trong số những người được tha ở Trại cải tạo cùng với anh. Đáp lại thái độ của Phi, Sơn cũng vui mừng nắm chặt tay của hắn :
– Anh Phi! Thiệt không ngờ…!
Phi tiếp tục nói :
– Về mấy bữa rồi, sao còn lang thang ở đây?
Nói xong Phi xoay sang cô gái đi cùng, giới thiệu :
– Đây Hoài Hương. Một chiến hữu…
Sơn khẽ gật đầu, trả lời lấp lững :
– Ờ… vậy đó…
Phi nheo mắt, nhìn xoáy vào mắt Sơn :
– Rỗi rãi không? Kiếm nơi nào nhậu nói chuyện chơi?
– Ừ, thì đi! – Sơn nói bằng giọng bất cần.

Phi mỉm cười. Hắn quay lại nhìn Hương. Hai người trao đổi với nhau một cái nhìn đầy ý nghĩa. Sau đó Phi đập mạnh vào vai Sơn :
– Đi thôi mày!
Sơn ngồi lên xe máy, phía sau Hoài Hương. Chiếc hon-đa với ba người ngồi trên thong thả lăng bánh, hướng vào một phố nhỏ ngay gần đó…

*
* *

Ba người ngồi xoay quanh một bàn nhậu. Trên bàn có đủ các món nhậu cùng với vài lon bia và thuốc lá 555. Sơn kể vắn tắt cho Phi và Hương nghe hoàn cảnh của mình. Anh chẳng dấu diếm gì. Thậm chí, càng nói ra, anh càng thấy vơi bớt nỗi buồn đang vò xé trong lòng. Trong khi Sơn kể, Phi và Hương im lặng nghe, thỉnh thoảng lại trao đổi với nhau những cái nhìn. Cuối cùng, khi Sơn đã kết thúc câu chuyện của mình, Phi gật gù :
– Tóm lại, mày cùng đường?
Sơn im lặng, Phi cũng không cần trả lời. Hắn tiếp tục phát triển suy nghĩ của mình :
– Phải thôi! Cuộc đời là như vậy đó. Những thằng khôn ngoan cưỡi cổ lên những thằng ngu để tồn tại! Bởi vậy phải biết khôn ngoan mới được.
Dừng một lát, hắn nói thêm :
– Nhưng nếu có tiền mày sẽ thấy khác ngay thôi.
Sơn lắc đầu chán ngán :
– Nhưng kiếm tiền đâu phải chuyện dể?
– Không khó lắm như mày nghĩ đâu – Phi nhẹ nhàng – Tuy vậy, phải biết cách mới được. Và chủ yếu nhất là phải có “chiến hữu “.
Hai tiếng “chiến hữu”, Phi nhấn mạnh một cách cố ý. Sơn nghi ngờ nhìn hắn :
– Anh nói vậy nghĩa là thế nào?

VN88