VN88 VN88

Đọc toàn bộ truyện tranh 18+ có thật với hình ảnh khiêu dâm

Vũ còn thấy thêm một cảm giác rạo rực chạy khắp thân thể như hàng trăm tia máu chạy về một động mạch chủ; vì đây là lần đầu tiên có người con gái nằm chằn lên hạ bộ mình, Vũ lại cảm nhận ra bộ phận sinh dục của mình tại sao phình to ra gấp mấy lần , riêng Ngọc thì cũng cảm giác được vật gì cồm cộm đâm chỏi giữa hai đùi mình , Ngọc thẹn thùng nhưng thấy thích lắm dẫu sao đây cũng là sự rung động va chạm đầu đời của nàng, sự đòi hỏi giới tính của kẻ khác phái đang thôi thúc nàng từng cơn một? Bỗng tiếng thằng Thuận í ới ở ngoài,?Chị Ngọc ơi, xong chưa! Thằng Hòa xí được ba chỗ , lẹ lên coi chừng hết chỗ ngồi đó! Thằng Vũ có qua chưa vậy??

Ngọc vừa nghe tiếng đứa em mình vọng ở ngoài ngõ thì luống cuống ngồi bật dậy vuốt ngay ngắn lại áo quần, Vũ cũng cuống cuồng mau nhổm người dậy, Thuận và Hòa thoáng một cái đã cùng xuất hiện trước mặt hai người họ. Vũ lúng túng đỏ mặt , đầu hơi cúi, lưng hơi khom để che đậy cái quần bị khúc thịt bên trong đội thẳng ra ngoài, lúc đó Ngọc cũng thẹn thùng không kém gì Vũ, đôi má nàng ửng hồng như ngồi lâu bên bếp lửa vì lần đầu tiên va chạm vào cơ thể của con trai, và lại là chỗ kín nữa chứ ! … tuy nhiên Ngọc cũng khá bình tĩnh để đối phó với hai thằng em út của nàng.
– Chị sửa soạn xong rồi, Vũ cũng vừa mới qua, phải không Vũ?
Vũ khẻ gật đầu ợm ờ:? Ừ?. cũng mới qua ,?chừng nào thì tụi mình đi??
Thằng Thuận nghe thế liền hối :?Trời ơi, chừng nào hả, vọt lẹ chứ đợi chừng nào, đi trễ là có nước đứng ngóng cổ xem đó!?
Không đợi cho Ngọc và Vũ trả lời, Thuận nắm tay hai người họ kéo ra ngoài. Ngọc dằng tay ra nói?Để chị cất quyển? này đã, đi trước đi chị rượt theo kịp.?

Rồi Ngọc cũng rượt theo kịp , suốt dọc đường còn lại, Ngọc và Vũ không nói một lời nào, kể cả không dám nhìn thẳng vào mặt của đối phương, nhưng biết rằng cả hai đang mông lung đến chuyện vừa rồi mới xảy ra, ngờ ngợ có phải chăng là sự thật, chỉ riêng Thuận và Hòa hồn nhiên , miệng loét choét không ngừng nói về chuyện phim Cao- Bồi đánh với mọi da đỏ mà chốc nữa đây bọn nó sẽ được coi.

Đêm đó Vũ chập chờn trong giấc ngủ để nghĩ về Ngọc, nghĩ tới khuôn mặt đỏ bừng lên của Ngọc khi đôi môi đó lần đầu tiên chạm vào môi Vũ, Vũ vẫn còn thấy lạ, cái cảm giác mềm mại đó vẫn còn đeo đuổi nó ở trong lòng không lúc nào ngớt … Vũ đưa hai ngón tay lên sờ thử như để cho xúc giác nó cảm nhận được một sự thật không thể ngờ, để góp về một chút dư âm nào còn đang lắng đọng? bỗng Vũ thấy Ngọc có cái gì ngộ ngộ, dường như đến bây giờ Vũ mới nhận thức ra rằng Ngọc đẹp thật ! Ngoài khuôn mặt miếng bầu, đôi mắt long lanh với hàng mi dài cong vút nàng còn có hai má lúm đồng tiền mà lúc nào cũng làm cho nụ cười nàng tràn đầy sức thu hút?

Trong lúc đó, chỉ cách Vũ một cái vách Ngọc đang ngồi ở trước kiếng chải lại mái tóc bồng bềnh của nàng, tóc vừa mới gội còn thoảng mùi hương bồ kết. Nàng vừa chải vừa mỉm cười với chính nàng ở trong đó vừa khi nghĩ tới Vũ, tới cái cảnh hồi chiều nằm trên người Vũ, được ôm Vũ trong vòng tay, ghì chặt, được hôn lên môi Vũ, được ngửi mùi da thịt của Vũ , cái mùi đặc biệt của đứa con trai đương tuổi dậy thì khiến nàng lâng lâng ngây ngất .

Cũng kể từ hôm đó Vũ thường hay qua nhà của Ngọc chơi, với cái cớ là tìm Hòa và Thuận nhưng thực tế thì Vũ định tìm kiếm một chuyện gì đó mà trong tiềm thức của nó cũng không biết là chuyện gì, chỉ có điều là những lần này khác hẳn : Vũ đã không còn mặc tà lỏn như trước nữa mà mặc quần Tây sơ-mi đàng hoàng. Hòa và Thuận nhiều lần kéo Vũ chơi bắn bi, chơi tạt hình hoặc là chơi đá cá lia thia Vũ đều tìm cách từ chối, bảo là?mấy con cá Phướng bị thằn lằn câu hết rồi? hoặc là?tắm rồi không đi chơi dơ được? Riết rồi anh em Hòa và Thuận cũng đâm chán với Vũ, chúng bèn đi rũ đám thằng Thanh chơi; được dịp Vũ càng có cơ hội gần gũi Ngọc nhiều hơn. Lúc đầu Vũ viện cớ một cách ngu ngơ là mượn mấy cuốn truyện của Ngọc về đọc trong lúc rãnh rỗi, nhưng được một thời gian vẫn không thấy Ngọc có phản ứng gì Vũ bèn quyết định đánh tiếng trước, viết một lá thư kèm theo nội dung vu vơ và lời cám ơn tới Ngọc đã cho mượn sách rồi cuối cùng là mạnh bạo hẹn rũ Ngọc đi ăn chè?

Ba ngày trôi đi lặng lẽ mà … không lặng lẽ chút nào đối với Vũ. Vũ vẫn chưa có hồi âm nào của Ngọc, nhiều lúc Vũ cố tình nán lại cho Hòa và Thuận bỏ đi chơi để hai người có cơ hội bên nhau nhưng Ngọc hoàn toàn không lộ vẻ nào khi đó, Vũ càng thêm nóng lòng, càng thấy xao xuyến rung động trước nét dễ thương của Ngọc, càng ao ước muốn chinh phục? Đã hai đêm rồi Vũ không tài nào chợp mắt được, hình ảnh của Ngọc cứ luôn thoáng hiện về trong óc của Vũ, thôi thúc con tim Vũ hãy mạnh dạn lao vào tình yêu dù chuyện gì rồi đây sẽ xảy ra cho nó?

Chiều ngày đó Vũ nhận được quyển truyện được Ngọc lén lút trao cho, Vũ mừng rỡ vô cùng, linh tính của nó báo cho nó biết là trong quyển truyện này sẽ có lời hồi âm của Ngọc. Và Vũ đoán không lầm khi chạy vội về nhà, mở gấp quyển truyện ra và lục lọi tìm cái gì mà Vũ muốn tìm. Vũ đã được toại nguyện khi cầm lá thư của Ngọc ở trên tay, được đọc từng lời văn tâm sự của Ngọc, được ngắm những dòng chữ xinh xinh màu mực tím nắn nót trên trang giấy tập trắng tinh.

?Vũ thân, đã từ lâu Ngọc muốn nói hết bao tâm sự của Ngọc cho Vũ biết nhưng chưa được cái cơ may nào thuận tiện, nay sẵn dịp hồi âm này Ngọc muốn tiết lộ vài điều thoát ra từ đáy lòng của Ngọc cho Vũ hiểu. Thật ra thì Ngọc đã để ý Vũ từ lâu rồi, từ cái ngày mà Vũ từ thành phố dọn về đây ở. Khác với những đứa con trai cùng trang lứa, tư cách và lời nói của Vũ chững chạc hơn nhiều (tuy thỉnh thoảng cũng còn ham chơi), thật làm cho Ngọc nhiều đêm suy nghĩ nung nao, có lúc Ngọc hay nhìn trước kiếng để tự hỏi mình về cuộc sống mai sau và nghĩ về cảm giác của Ngọc đối với Vũ, nhưng cũng không lấp nỗi sự trống vắng trong lòng Ngọc, lại càng nhớ Vũ nhiều hơn. Kể từ nay Ngọc không muốn mình là chị của Vũ nữa, Ngọc chỉ muốn ngang hàng với Vũ, được làm người bạn để tâm sự cùng Vũ, kể cả vui lẫn buồn. Vũ hiểu Ngọc muốn nói điều gì rồi phải không, Ngọc biết Vũ thông minh lắm, khác hẳn với đám con trai ở xóm này, nên Ngọc cũng không cần nói thêm nữa. Ký tên-Ngọc. Tái bút : về cái chuyện đi ăn chè thì gặp mặt hãy nói !?

Vũ cầm lá thư mà mồ hôi rịn ra ướt cả lưng. Thật không ngờ niềm vui bất ngờ đến như cùng tận! Vũ đã hiểu rồi? đây là một sự khéo léo chấp nhận của Ngọc. Thì ra Ngọc đã để ý yêu Vũ từ lâu, Vũ thật xao xuyến quá, cái vui sướng của thằng con trai vừa mới lớn thật không thể nào nói hết trong một vài câu nói được khi lần đầu tiên trong đời có một người con gái ngỏ lời thắm thiết. Thế là đêm đó Vũ nằm trên giường đọc lại lá thư của Ngọc gần cả trăm lần, đến khi thuộc làu thì Vũ mới chịu tắt đèn đi ngủ?

Thời gian trôi qua như tên bắn, thấm thoát thì Vũ đã chính thức quen với Ngọc được hai tháng. Cuộc tình họ thật hồn nhiên, đơn sơ như một tờ giấy trắng không hoen ố một vết lằn nào. Rồi vào những đêm trăng sáng gió mát họ lại hẹn hò lén lút bên nhau dưới những tán cây chùm ruột đã dẫn tới những cái hôn vụng trộm. Khi trở về, nằm gác tay lên trán vẫn thao thức mãi cho tới tiếng gà gáy gọi bình minh thức dậy. Và tới một ngày kia, một ngày trăng thật sáng của đêm Trung Thu năm đó, dưới gốc cây dừa cách nhà Vũ một mẫu ruộng, Ngọc đã chính thức viết lên tờ giấy trắng ấy hai chữ trinh nguyên trao cho Vũ?
– Đêm nay trăng thiệt sáng hả Ngọc?
– Ừ, trăng Trung Thu thiệt khác hơn bao giờ, sáng quá, tròn và bự quá!?
– Hai đứa mình đã quen nhau bao lâu rồi nhỉ?
– Đã hai tháng rồi Vũ, lẹ quá hén.
– Ừ, lẹ thật nhưng sao Vũ cứ thấy càng ngày càng yêu Ngọc nhiều hơn mà không hề thuyên giảm.
– Ừ, Ngọc cũng vậy đó, cứ mỗi lần ôm Vũ trong tay như lúc này vậy, Ngọc chỉ muốn thời gian ngừng trôi mãi, trời sẽ không bao giờ sáng để chúng ta luôn ở bên nhau.
– Sao Ngọc tốt với Vũ quá vậy, Vũ thấy Vũ đâu có cái gì đâu để cho Ngọc thương.
– Vũ nói sao vậy, Ngọc thấy Vũ thông minh, hiền và? đẹp trai nữa.
– Thiệt hả, Vũ cũng thấy Ngọc dễ thương lắm, nhất là khi Ngọc cười lộ hai má lúm đồng tiền, làm Vũ cứ muốn? muốn hôn Ngọc hoài hà!

VN88